Đi từ phương Nam ra, qua khỏi thành phố Đông Hà bạn sẽ rẽ phải để chạy trên con đường 9 ven theo con sông Thạch Hãn chảy ra cửa biển Cửa Việt. Còn nếu từ Hà Nội vô, cũng trên quốc lộ 1 khi sắp tới sông Bến Hải, ta rẽ trái theo tỉnh lộ 70 chạy tới Cửa Tùng để chậm rãi dọc theo đường ven bờ biển thanh vắng thật đáng yêu nối hai cửa biển của dòng Bến Hải và Thạch Hãn, hai con sông xanh ngắt, nặng nghĩa tình sắt son của bao người dân đất Quảng Trị. Đứng bên bờ cát trắng ven biển ấy, ta sẽ thấy nơi xa xa ngoài khơi một vệt xanh nổi lên trên nền trời nước, là Cồn Cỏ đó, một hòn đảo xinh tươi ngoài biển Đông của tỉnh Quảng Trị, nơi có những người lính đảo ngày đêm canh gác biển trời một vùng đất nước. Cồn Cỏ cùng với đảo Lý Sơn phía dưới một chút của tỉnh Quảng Ngãi được coi là mốc đánh dấu đường cơ sở lãnh hải nước nhà theo quy định quốc tế ngoài biển Đông nên vị trí ấy rất quan trọng. Một chuyến tàu từ cảng Cửa Việt chừng ba giờ đồng hồ sẽ đưa chúng ta tới hòn đảo dễ thương ấy.
Lan Anh
Tin học & nhà trường tháng 4.2013
Cả bố và mẹ đều là nghệ sĩ cải lương, bố còn là bầu đoàn ca nhạc cải lương khá nổi tiếng ở miền Tây, nên con đường đến với sân khấu của cô con gái rượu Vũ Trâm Anh (tên thật Tô Vũ Hồng Trâm) cũng thật tự nhiên, nhẹ nhàng. Tuy sống ở TPHCM, nhưng phần lớn thời gian của Trâm Anh là những chuyến lưu diễn về miền tây, cô được gọi là ca sĩ miền tây sông nước cũng xuất phát từ đó.
Khởi động mùa du lịch biển đảo, dịp lễ 30-4, 1-5 năm nay được xem là kỳ nghỉ lý tưởng với hàng loạt sự kiện lớn diễn ra tại các thành phố biển. Đặc biệt lễ khao lề thế lính Hoàng Sa được phục dựng tổ chức tại đảo Lý Sơn ngày 27 và 28-4.
Giữa Đồng Tháp Mười có một khu du lịch sinh thái nghe rất lạ tai: Gáo Giồng. Một ngày tận hưởng thiên nhiên hoang sơ nghe vọng cổ, ăn cá đồng nướng còn gì tuyệt hơn…
Thời gian này nếu có dịp ghé trường THPT Phước Long, Q.9, TP.HCM, bạn sẽ dễ dàng nhìn thấy một cô bé có khuôn mặt rất xinh và cao lêu nghêu nổi bật giữa đám đông học sinh, hãy mạnh dạn đến làm quen vì chắc hẳn đó chính là Ngọc Quý – cô người mẫu tuổi teen có đôi chân dài kỷ lục 1,15m mà báo chí đã nhiều lần nhắc đến. Ngọc Quý hiện đang học lớp 12 nơi đây.
“Mình là dân Sài Gòn chánh tông, nói chuyện bưng biền người ta cười nắc nẻ kêu “nổ”. Ai cũng nghĩ thành phố toàn cao ốc, đại lộ sáng đèn chớ đâu biết tụi tui toàn sống nhờ con cua, con tép… Bàn chân từ nhỏ đến giờ phần lớn lấm bùn, mấy khi được ngồi xe hơi. “Đưa cay” miếng mồi đồng quê này nè, rồi tui kể tiếp mà nghe”. Lão nông Tư Sỹ khều đũa, gắp cho khách khúc đuôi con lịch sông hấp còn bốc khói. Nói đoạn, ông ngửa cổ, tợp ngụm rượu đánh ực rồi cười sang sảng giữa mênh mông ruộng đồng.
Đã nghe, đã đọc nhiều về cảnh sắc tuyệt đẹp ở Cao Bằng, nào hang Pắc Bó, hồ Thăng Hen, nào thác Bản Giốc, động Ngườm Ngao… Nhưng quả thật, một chuyến mắt thấy tai nghe giữa mùa xuân mới thấy sự tuyệt vời của danh thắng và cũng thật buồn cho du lịch Việt Nam.
Bản thân mỗi sinh vật đều mang trong mình một sự kỳ diệu. Nếu xem xét chúng trong các mối tương quan, chắc hẳn bạn sẽ phát hiện rất nhiều điều kỳ thú. Chuyến du xuân dừng chân nghỉ lại nơi biên giới Việt – Cambodia, tôi đã mường tượng ra một mối tình không lời giữa cây Thốt nốt và loài Dơi.
“Anh ở biên cương…”, câu hát ấy thôi thúc tôi tìm đến nơi con sông chảy vào đất Việt. Đã tới “đầu nguồn con nước” sông Hồng, sông Lô, lẽ nào không thể đến với sông Đà?
Tôi vốn là người lười di chuyển. Hồi học đại học, trong khi bạn bè (vì lý do nào đó) cứ vài tháng chuyển nhà thì tôi cứ ở lỳ một chỗ. Không hẳn đó là một chỗ tốt, chỉ tại tôi ngại phải làm quen với mộ lộ trình mới. Đến khi ra trường đi làm, khoảng cách từ quê nhà đến Sài Gòn là quãng đường xa nhất tôi đi trong đời.
Sài Gòn những ngày giữa mùa khô, nắng nóng và nực nội. Mấy bữa nay trời nắng gắt, gió đứng, nhiệt độ ngoài trời gần bằng nhiệt độ cơ thể làm người ta ai cũng mỏi mệt. Mùa thi giữa năm học đã qua rồi, quả là vừa vui vừa mệt. Bữa ấy cha con nhà Út Cưng thủ thỉ, nơi thành phố chật chội, có ít ngày nghỉ giữa năm học sao mình không về miền Tây chơi nhỉ? Ờ ha, vui quá. Thế là một ngày đầu năm, cha con nhà Út rủ nhau khoác ba lô đi chơi, về với miền Tây sông nước thanh bình, nơi có nghĩa tình cùng những người nông dân quê có tấm lòng luôn rộng mở….